Mặc cho cái rét tái tê, đất trời u ám do những đợt gió lạnh tăng cường từ phương Bắc thổi về ngày một nhiều, những ngày cuối năm trên cao nguyên Mộc Châu vẫn có một vẻ đẹp riêng đến nao lòng trong màn sương giăng mờ ảo.
Sương trắng giăng giăng khắp cánh đồng hoa cải trắng.
Lối về bản nhỏ sương giăng kín.
Nhà nhỏ cô liêu giữa vườn chiều.
Quả dại ửng vàng trong sương giá.
Bản nhỏ vùng cao trắng sương giăng.
Dưới thung lũng, những làn sương mù trườn xuống từ đỉnh núi phủ trùm lên những cánh đồng hoa cải trắng. Trên sườn đồi, trong những cánh rừng mận gầy khẳng khiu trơ trụi lá, bóng người sơn nữ mờ ảo đẹp liêu trai như một bức tranh thủy mặc. Những con đường của Mộc Châu cũng như chìm đắm trong màn sương dày đặc khiến cho đường về bản của những người phụ nữ vùng cao cũng trở nên mờ ảo như đi vào cõi mộng hư vô. Trong màn sương trắng, đám trẻ nhỏ vẫn hồn nhiên nô đùa như chẳng hề biết đến cái lạnh cắt da cắt thịt của đất trời…
Thiếu nữ vùng cao cũng nao lòng trước vẻ đẹp của vườn hoa cải trắng trong sương.
Lũ trẻ nhỏ vẫn hồn nhiên vui đùa trong giá rét.
Bóng người sơn nữ lặng lẽ dưới tán rừng mận sương giăng kín.
Người Mộc Châu đội sương đi làm qua những cánh đồng hoa cải trắng.
Du khách dưới xuôi lên như không muốn bỏ qua cơ hội hiếm có này.
Du khách dưới xuôi lên vốn chỉ quen với cái ồn ào náo nhiệt của nơi phồn hoa đô hội, bỗng chợt giật mình ngỡ ngàng trước vẻ đẹp kì lạ của thiên nhiên. Tạo hóa đem cái rét đến với vùng cao nhưng cũng vô tình đem đến cho con người một bức tranh thiên nhiên kì ảo. Cuộc sống vùng cao nguyên Mộc Châu hóa ra không chỉ có cảnh những đồi chè xanh ngút ngát, những cánh đồng cỏ mỡ màng và đàn bò sữa nhẩn nha gặm cỏ dưới chân đồi... mà còn có cả vẻ đẹp của những màn sương giăng giăng mờ phố núi...
Báo ảnh Việt Nam